PCnet Member
Tổng số bài gửi : 87 Join date : 10/12/2009
| Tiêu đề: Đến Sư Tổ còn giận . Tue Apr 24, 2012 6:43 pm | |
| Đến Sư Tổ còn giận. Cuộc sống ngoài xã hội ,trong tôn giáo , trong gia đình .....nói chung là cuộc sống quanh ta . Vì quyền lợi , địa vị , danh vọng , hạnh phúc và đức tin mà chúng ta thường va chạm , mắc phải hàng ngày không làm sao khỏi đụng chạm và đưa đến giận nhau . Có nhiều hoàn cảnh đưa đến cái giận khác nhau , nhất là mặt hạnh phúc gia đình nếu không kìm chế thì nóng giận sẽ đưa đến khổ đau . Vì " Nóng giận mất khôn " . Trong câu chuyện cổ của Nhật Bản như sau :
Truyện cổ của Nhật,nói về một Samurai và một người đánh cá. Một hôm,vị Samurai đến thu nợ của người đánh cá.Người đánh cá nói:”Tôi xin lỗi,nhưng năm vừa qua thật tệ,tôi không có đồng nào để trả cho ngài.”Vị Samurai nổi nóng,rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức.Rất nhanh trí,người đánh cá nói:”Tôi cũng đã từng học võ,sư phụ của tôi khuyên không nên đánh nhau khi bạn đang tức giận.”
Vị Samurai nhìn người đánh cá một lúc,sau đó từ từ hạ kiếm xuống.”Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan.Sư phụ của ta cũng dạy như vậy.Đôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình.Ta sẽ cho ngươi thêm một năm nữa để trả nợ,và đến thời hạn đó,chỉ cần thiếu một xu thôi,chắc chắn ta sẽ giết ngươi.”
Vị Samurai trở về nhà khá muộn.Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ của mình,nhưng ông rất bất ngờ khi vừa vào nhà thì thấy trên giường là hình ảnh vợ mình và một kẻ lạ mặt khác đang mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường mình.Nổi điên lên vì ghen,ông nâng kiếm lên định giết cả hai,nhưng đột nhiên ông nhớ lại lời của người đánh cá ban sáng văng vẳng bên tai:”Đừng hành động khi đang giận dữ.” Vị samurai ngừng lại,thở sâu,sau đó cố tình tạo ra một tiếng động thật lớn.Vợ ông giật mình thức dậy,ngay lập tức,kẻ lạ mặt kia ngồi dậy,hoá ra…đó chính là mẹ ruột của ông.
Ông gào lên:”Chuyện gì đang xảy ra vậy,xém chút nữa là con đã giết cả hai người mất rồi.”
Vợ ông giải thích:”Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”
Chuyện chung đụng trong đời sống gia đình cũng thế . Vợ chồng không khéo ăn nói với nhau sẽ gây tổn thương và khổ đau bằng những câu thiếu suy nghĩ và nguy hiểm :
- “Anh thật thất bại và bất tài”.
-"Ngày xưa T yêu em không bao giờ như thế!” hay “So với Kh anh không bằng một phần”.
-Em bây giờ hỗn hào và xấu như Chung Vô Diệm ."
" Lời nói chẳng mất tiền mua , lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau ." Đúng vậy ! Tại sao chúng ta không cho nhau những lời yêu thương , nhẹ nhàn cho dù là giả dối cũng đem đến nụ cừời an vui , hạnh phúc cho đời . Điều quan trọng là làm sao ta chế ngự được khi đang giận . Điều này Đức Phật và các bậc thiện trí thức từng khuyên :
"Không có gì quan trọng cả, hãy xem chuyện lớn như nhỏ, chuyện nhỏ như không có. Là không sân si, là Chế ngự cơn Giận." Curbing Anger.
"Hãy có tình thương với mọi chúng sanh như người mẹ thương đứa con một" (Phật ngôn). Là ban phát tình thương, là Trải rộng lòng Từ. Spreading Love. Hoặc trong Thiền định có dạy :
-"Hít thở chậm và thật sâu với ý nghĩ : Ta biết ta đang giận ."
Cứ làm như thế nhiều lần để chế ngự cho cơn giận hạ xuống , thay vì hành động sẽ đưa đến khổ đau và đổ vỡ .
Chúng ta là những người trần tục thì chuyện giận nhau là lẽ thường - có người đã trả lời với tôi như thế - điều này tôi không hoàn toàn bác bỏ . Vì ngay như các vị tu hành , thậm chí đạt đến chức Sư Tổ như Bồ-Đề-Đạt-Ma mà vẫn còn giận dai . Chuyện kể rằng :
"Bồ Ðề Lạt Ma tên thật là Bồ Ðề Ða La (Bodhi Tara), con thứ ba của vua Chí Vương, thuộc giòng Sát Ðế Ly, nước Quốc Hương, Nam Thiên Trúc (vùng cao nguyên Dekkan), thuộc phía nam Ấn Ðộ.
Bồ Ðề Lạt Ma là pháp hiệu, được đặt khi bái sư với ngài Bát Nhã Ða La (Prajanatra), một tổ sư Thiền Tông đời thứ 27 của Ấn Ðộ. Một hôm, Tổ gọi Bồ Ðề Lạt Ma đến truyền pháp và dạy rằng:
"Sáu mươi năm sau ngày ta viên tịch, đệ tử nên lưu hành sang Ðông Ðộ Trung Hoa truyền đạo, vì môi trường hướng Ðông rất thích hợp với Thiền Tông." Tiếp theo đó, Bồ Ðề Lạt Ma được sư phụ truyền thụ y bát, để kế thừa nhiệm vụ Tổ Thiền Tông Ấn Ðộ đời thứ 28.
Ðể thực hiện lời di huấn của thầy mình, vào năm 517, Tổ sư Bồ Ðề Lạt Ma từ giả Ấn Ðộ, dùng thuyền vượt biển, trong ba năm, đến Quảng Châu, Trung Hoa vào ngày 21 tháng 9 năm 520 (Canh Tý), triều Lương Võ Ðế, niên hiệu Phổ Thông thứ bảy.
Ðến ngày mồng 1 tháng 10 năm 520 (Canh Tý), ngài được vua Lương Võ Ðế triệu vào cung Kim Lăng giảng đạo. Sau mười chín ngày thuyết giảng tại triều đình, ngài thất vọng vì căn cơ của nhà vua và các triều thần không thể lãnh hội được những tư tưởng Thiền của ngài trong đề tài Ðạt Ma Huyết Mạch Luận gồm có: Phật Tâm, Phật - Tánh, và Pháp Thân, . ngài tự thán với bài kệ sau:
"Nhất tiển tầm thường, lạc nhất điêu,
Cánh gia nhất tiển, dĩ tương thiêu.
Trực quy thiếu thất, phong tiền tọa,
Lương chúa hưu ngôn, cánh khứ chiêu."
Dịch nghĩa tạm như sau:
"Mỗi mũi tầm thường, lạc chim điêu,
Mũi tiếp dồn thêm, đốt cháy tiêu.
Trực chỉ Thiếu Lâm, ngồi vách đá,
Vua Lương thôi chớ, thỉnh cùng kêu." Sau đó ngài cô đơn từ giã cung Kim Lăng, vượt sông Dương Tử, qua vùng Bắc Giang, nhập cảnh nước Ngụy, đến Lạc Dương, dừng chân tại chùa Thiếu Lâm Tự, thuộc núi Tung Sơn, vào ngày 23 tháng 11 năm 520 (Canh Tý) đời Hậu Ngụy, vua Hiếu Minh Ðế, niên hiệu Chánh Quang Nguyên. Tại Thiếu Lâm Tự, ngài ngồi im lặng, mặt hướng về vách đá để tham thiền nhập định. Người đời lúc bấy giờ gọi ngài là Bích Quán Bà La Môn, nghĩa là thầy Bà La Môn ngồi nhìn vách ."(theo Cao Tăng Truyện).
Tổ giảng cho vua Lương Vũ Đế không hiểu thì lần khác giảng lại , hoặc do trình độ Tổ giảng quá cao làm cho vua chưa ngộ đạo . Nếu tâm thanh tịnh thì mắc chi Tổ phải nổi giận bỏ đi và đến Thiếu Lâm Tự, ngài ngồi im lặng, mặt hướng về vách đá để tham thiền nhập định 9 năm . Người đời lúc bấy giờ gọi ngài là Bích Quán Bà La Môn, nghĩa là thầy Bà La Môn ngồi nhìn vách . Sao Tổ giận dai , giận dài , giận lâu như vậy ? Bộ Tổ muốn vua Lương Vũ đến Thiếu Lâm tự xin lỗi thì Ngài mới hết giận sao ? Điều đó không đúng với hạnh Từ Bi - hỹ xã của Phật Tổ giảng dạy .
Bồ Đề Đạt Ma Sư Tổ .
Cho nên tu là khó mà đạt đến hành lại càng khó hơn . Chuyện đời giảng dạy , giáo huấn người khác rất dể , nhưng chính mình hành động , tự kìm chế , chiến thắng mình là điều khó hơn .
Trong kinh Pháp Cú, Đức Phật dạy rằng:
“Chỉ có ta làm điều tội lỗi, chỉ có ta làm cho ta ô nhiễm.
Chỉ có ta làm ta tránh được điều tội lỗi, chỉ có ta gội rửa cho ta.
Trong sạch hay ô nhiễm là tự nơi ta.
Không ai có thể làm cho người khác trở nên trong sạch”.
Hoặc : 14 ĐIỀU DẠY CỦA ĐỨC PHẬT .
1-Kẻ thù lớn nhất của đời người là CHÍNH MÌNH .
Chính mình chế ngự , chiến thắng bản thân hay đề cao cái TA , ưa hờn giận , trách móc , mắng chửi , khinh khi người là điều khó làm . Tu là thế , giác ngộ và thành Phật là thế ....... Cuộc gặp gỡ giữa Bồ-đề-đạt-ma và Vũ Đế được các ngữ lục ghi lại như sau:
Là một người phụng sự đạo Phật, Lương Vũ Đế đã cho xây trong nước mình nhiều chùa chiền, bảo tháp. Vũ Đế hỏi nhà sư Ấn Độ: "Trẫm từ lên ngôi đến nay, xây chùa, chép kinh, độ tăng không biết bao nhiêu mà kể. Vậy có công đức gì không?"
Đạt Ma đáp: "Không có công đức." - "Tại sao không công đức." - "Bởi vì những việc vua làm là nhân "hữu lậu", chỉ có những quả nhỏ trong vòng nhân thiên, như ảnh tùy hình, tuy có nhưng không phải thật." - "Vậy công đức chân thật là gì?" Sư đáp: "Trí phải được thanh tịnh hoàn toàn. Thể phải được trống không vắng lặng, như vậy mới là công đức, và công đức này không thể lấy việc thế gian (như xây chùa, chép kinh, độ tăng) mà cầu được." Vua lại hỏi: "Nghĩa tối cao của thánh đế là gì?" - "Một khi tỉnh rõ, thông suốt rồi thì không có gì là thánh." - "Ai đang đối diện với trẫm đây?" - "Tôi không biết."
PCnet[b][/size] | |
|