Biển: tình yêu và cái chết
(Nhân đọc bản tin Con Thuyền Tỵ Nạn VN đã triển lãm trên khắp các Tiểu bang HK
và đang chuẩn bị lên đường đi ALASKA, nên bài thơ này được chép lại để kỷ niệm)
Theo nhip điệu thiên nhiên từ khai-thiên-lập-địa
Từng đợt sóng xô bờ liên tục suốt ngày đêm
Cát e ấp uốn thân mình yểu điệu
Nước trong xanh thoáng phủ lớp môi mềm.
Lời tình tự thì thầm hương gió ngát
Hồn Tiên-Dung, Chử-đồng-Tử giao hòa
Sóng ra khơi, sóng trở vào trong khoảnh khắc
Điệp khúc ru tình vĩnh cửu lại hoan ca.
Nhịp điệu chậm, nhạc êm đềm biển lặng
Khi tình yêu lướt nhẹ mặt trùng dương
Nhịp điệu mạnh, nhạc sóng thần trỗi dậy
Khi tình yêu nổi bão tố điên cuồng.
Vang tiếng vọng từ không gian vô tận
Những lời than uất ức vạn hồn thiêng
Những thuyền nhân vĩnh viễn phải vùi thân
Khi liều chết ra khơi tìm vùng đất hứa
Sóng cả mênh mông là con thuyền đưa xác
Bờ cát hoang vu là nghĩa địa vô danh
Chữ Tự-do ghi dấu lịch sử đấu tranh
Của tất cả Cộng-đồng Việt-Nam hải ngoại.
Biển ca ngợi tình yêu miên viễn
Như vòng môi cát nước cất lời ru
Biển cũng là mồ chôn bao thuyền nhân đã chết
Trên trùng dương vì Lý-tưởng Tự-do.
ChinhNguyen/H.N.T. USA,4/15-7/2016