40 Năm QUỐC HẬN
Nhớ đến ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Kể từ đó,
tôi người mất nước
xa quê hương tay trắng lên đường
hành trang là bao nỗi đau thương
mang nặng cả tâm hồn đơn lẻ.
Kể từ đó,
tôi là người mất mẹ
mẹ quê hương nắm ruột rứt lìa
tình ruột rà nay bị xẻ chia,
đau như cắt bằng con dao không bén.
Buổi ra đi không lời ước hẹn
nên ngày về có biết được đâu?
“ Yên ba giang thượng sử nhân sầu” *
trên sông khói sóng cho rầu lòng ai?
Kể từ đó,
tôi là người mất nước
mất thân nhân, mất cả bạn bè
mất tất cả nhưng tình yêu tôi không mất.
Dù có đi cùng trời cuối đất - tôi vẫn yêu
yêu quê hương luống ruộng dân cày
yêu bát nông phu mồ hôi nhuể nhại
trên luống cày còn sót đạn bom.
Tôi yêu - quê tôi những buổi chiều hôm
có dòng sông hiền phù sa nhuộm đỏ
yêu cô thôn nữ mặn mà, đôi vai quang gánh
bó lúa vàng kĩu kịt bước trên đê.
tôi yêu – những chiều hoàng hôn tím về
có bức tranh thủy mạc nơi chân trời xa thẳm.
Tôi yêu – những buỗi cơm chiều đằm thắm
dưới mái tranh nghèo, bà mẹ ru con,
tôi yêu – từng lối mòn trong xóm nhỏ
có những trẻ thơ nhịp bước chân non
ngày hai buổi đến trường ôn chữ nghĩa.
Tôi yêu – bà mẹ già còng lưng cuốc đất
thay cho con đi tù “cải tạo”
để tìm bát gạo sống qua ngày.
tôi yêu cô thôn nữ tuổi xuân thì
chít vành khăn trắng, vì người yêu đà chết trận.
Ôi! đất nước tôi, đời đời không thù hận
ai gây chi, bao cảnh đọa đày
tham vọng chi, một kiếp trần ai
thử hỏi – được gì khi nhắm mắt?
Kể từ đó,
Quê hương tôi đã mất
do bọn người bán nước cầu vinh
do bọn người không tình nhân loại
gây cảnh máu xương bán rẽ cơ đồ.
Kể từ đó,
tôi là người vong quốc
xa quê hương,
nhưng tổ quốc vẫn ở trong lòng.
Song An Châu
Kỷ niệm 40 năm quốc hận (1975-2015)
-----------------------------------------------------
• Thơ Thôi Hộ