Admin Admin
Tổng số bài gửi : 192 Join date : 28/11/2009
| Tiêu đề: ĐI GIỮA HOÀNG HÔN NHẶT LÁ VÀNG - Chùm Thơ HOÀNG YẾN Thu Mar 18, 2010 12:01 am | |
|
Đi Giữa Hoàng Hôn Nhặt Lá Vàng.
Anh biết đó: Chiều trên vùng đất lạ, Nghe cô đơn và thấy nhớ nhung nhiều, Cây hờ hững rụng vàng sân xác lá, Đã qua rồi một thuở thiết tha yêu.
Anh có hứa khi thanh bình đất nước, Sẽ trở về: em là vợ, là dâu. Ôi! Ngày mai làm sao mà biết được. Cảnh chia ly nào không có khổ đau?
Anh đồi vắng, rừng sâu thương quá khứ, Mỗi ngày Thu em đếm lá mong chờ, Đêm lặng lẽ một mình trong phòng cũ, Biết bao lần nước mắt rớt như mưa.
Đời tan hợp theo thời gian biến đổi, Giữ cho nhau nhiều kỷ niệm vui buồn, Từng nhịp bước bây giờ chân đã mỏi, Nghe bồi hồi trông mái tóc pha sương.
Chiều nay giữa hoàng hôn nhìn lá đổ, Nhớ một thời chung bóng đẹp như mơ, Gom xác lá vùi chôn vào một chỗ, Những tư tình đem viết xuống thành thơ.
Thôi anh nhé! Đời có gì vĩnh cữu? Hãy vui quên, em xin cảm ơn người. Dù chân thật hay cho dù giả dối, Mỗi chúng mình chỉ sống một lần thôi.
Kìa! Gió nổi cuồng phong mùa mưa bão, Bao lá vàng bay lả tả ngoài sân, Em đi giữa hoàng hôn thơ thẩn nhặt, Chút tình nầy xin trao tặng cố nhân. Hoàng Yến
ANH ĐỪNG QUÊN
Tháng tư trong cuộc đời phiêu bạt, Nghe nhớ quê hương những buổi chiều, Ngõ vắng ngọn tre chừng lã lướt, Với từng cơn gió nhẹ hiu hiu.
Tháng Tư lại đến nữa rồi đây, Tàn cuộc chiến chinh kiếp đoạ đày, Người đi vào núi rừng sâu thẳm, Ngày về hun hút nẻo tương lai.
Tháng Tư nào nước mất nhà tan, Cho đời dâu bể, tình trái oan, Cho con xa mẹ, chồng xa vợ, Và hận thù cao ngất, ngút ngàn.
Thế sao anh bảo em lần nữa, Tháng Tư về thăm lại giang san, Cảnh củ người xưa thay đổi hết. Hãy để tình thương thắng bạo tàn?
Anh bảo: Phố phường giờ lạ lắm, Quán cà phê gái trẻ, dịu dàng, Nhưng anh ơi! Đừng quên khổ nhục, Tháng năm rừng Việt Bắc gian nan.
Anh đừng quên có một tháng Tư, Khổ đau, nước mắt với lao tù, Giữa cơn quốc loạn người tan tác, Bao cảnh đời sầu hận thiên thu.
Đừng quên anh nhé! Đừng quên nhé! Mẹ chúng ta và Mẹ Việt Nam, Từ tháng Tư sẩy đàn tan nghé, Xót thương con cát vẫn bụi lầm! Hoàng Yến
ĐI GIỮA VƯỜN TRĂNG.
Đi dọc phố phường ngỡ giữa vườn xưa, Đèn đường sáng choang tưởng trăng vằng vặc, Hôm nào tiễn anh em sa nước mắt, Hai nửa tinh cầu biết còn găp nhau? Em sợ cuộc đời biển hoá nương dâu, Em sợ lòng người thấy lê quên lựu, Giờ hài lòng chưa? Anh như ngày cũ! Em cũng dịu dàng tựa thuở mới quen, Tháng năm càng nồng giây phút ấm êm, Hạnh phúc giản đơn những ngày già bạc, Một thời chiến chinh tưởng rằng đã mất, Lưu lạc xứ người nhớ mãi vườn trăng.
HOÀNG YẾN.
CÓ PHẢI ?
Em là một sớm mù sương. Em là sợi khói chiều vương bếp nhà. Em là lá, em là hoa. Em là khóm trúc đậm đà duyên quê. Em là hoa lựu đêm Hè. Em là trăng buổi hẹn thề năm xưa. Em là gió buổi giao mùa. Em là hoa nắng giữa trưa Thu tàn, Lạnh lùng trong buổi Đông sang, Em là câu hát khẻ khàng ru êm. Có phải em vẫn là em? Cho ta Xuân mộng bên thềm tương lai? Ai yêu mà chẳng đắm say! Hoàng Yến
Có Những Chiều Thu.
Có những chiều Thu trên xứ lạ, Con ngồi nhớ Mẹ, nhớ quê nhà, Ngõ tre rất vắng mà con vẫn, Đón Mẹ về sau buổi chợ xa.
Có những chiều Thu đại bác rền, Muốn đừng nhớ nữa vẫn không quên, Chiến tranh, đau khổ và tang tóc, Cùng dắt dìu nhau qua xóm bên.
Có những chiều Thu giữa phố phường, Nhớ hình dáng Mẹ rất yêu thương, Nhớ khu vườn cũ nhiều cây trái, Và tiếng chim lẻ bạn não nùng.
Có những chiều Thu vương nắng mới, Ngồi ngắm trùng dương sóng bạc đầu, Mênh mông tình Mẹ như lòng biển, Nâng đỡ đời con giữa bể dâu.
Hoàng Yến
Em và Kỷ Niệm.
Em tuổi đời đôi mươi, Niềm vui là phấn bảng, Anh vào nơi lửa đạn, Lòng vương vấn tình ai.
Một năm đôi lần về, Ngày phép qua rất vội, Dỗi hờn và luyến thương, Tiếc sao mình chẳng nói.
Em về làm vợ người, Con đường xưa buồn quá, Một mình anh đi ngang, Thấy nơi nào cũng lạ.
Thui thủi về rồi đi, Đèn đường hiu hắt bóng, Trăng tàn chênh chếch soi, Lòng xôn xao biển động.
Chiều nay, nhìn mây bay, Nhớ thương con đường cũ, Kỷ niệm ùa nhau về, Đọc bản tin cáo phó.
Em đi, đi rồi sao? Ôi! Nghìn thu vĩnh biệt, Phấn bảng vào hư vô, Nhưng tình ta bất diệt.
Hoàng Yến
Đường Sương Phủ.
Con xinh như nụ hồng nở thắm, Thương Cha già tóc đã pha sương…
Sáng nay hơi lạnh đường sương phủ, Con chở Cha đi xuống phố Tàu, Gặp một người quen thời binh lửa, Đã từng chiến đấu ở bên nhau.
Nhìn cha nét bạc hai màu tóc, Người bạn kia chậm chạp đón mừng, Không khóc sao nghe dòng lệ chảy, Quê người Cha vẫn có tình thân.
Cha bảo nuôi con từ trẻ dại, Là để cậy con lúc tuổi già, Cha đang đi giữa đường sương phủ, Thương quê... Và thương Tổ Quốc xa.
Vai Cha đạn pháo đã ghim vào, Hằn trên đầu bạn vết thương sâu, Cũng tình chiến hữu - Thân ly khách, Cũng nhớ quê nhà dạ xót đau.
Hai người đi giữa đường sương phủ, Ôn lại thời ngang dọc, liệt oanh, Từng góp phần viết trang Việt sử, Sinh lực tàn- đâu cạn nghĩa tình.
Dòng thơ con viết Ngày Quân Lực, Kính tặng Cha già yêu quí ơi, Dầu Cha đi giữa đường sương phủ, Hình ảnh trong con vẫn rạng ngời.
Hoàng Yến
Xuân Nhớ Mẹ Hiền
Mẹ ơi! Thêm một mùa Xuân nữa Con vẫn chưa về thăm cố hương Thương lắm mẹ già mòn mỏi nhớ Và chính lòng con cũng đoân trường Dâu tiếc phận con đời gió bụi Lâu lắm rồi! Đất khách ly hương Mắt lệ cay cay chào xuân mới Thầm nhớ Xuân xưa chẳng biết buồn Thôi đã hết rồi! Thời tuổi ngọc Mộng vàng tan tác gió muôn phương Bao nhiêu cái Tết vui bên Mẹ Rồi bấy mùa Xuân giữa chiến trường Đã biết thân trai thời lửa loạn Làm sao mà vẹn chữ hiếu trung Ngỡ đâu dấtt nước thanh bình sẽ… Mái ấm con và Mẹ sống chung Hai nửa tinh cầu luôn ngóng đợi Bên mái tranh nghèo bếp khói vương In đậm trong con bao kỷ niệm Tóc Mẹ hiền bạc trắng như sương Vườn xưa chắc xác xơ nhiều lắm Lặng lẽ một mình Mẹ với Xuân.
HOÀNG YẾN
| |
|