SÀI GÒN ƠI...TÔI NHỚ
Tôi đã khóc trên quê hương mỗi lần có việc bắt buộc phải về
Anh là một vì sao
Rất xa nhưng thật gần
Phải chi anh chiếc gối
Buồn...tựa đầu khi cần
Anh là một nhánh sông
Cho lòng tôi thanh thoát
Nhìn con nước xuôi dòng
Đứng hai đầu chờ mong
Anh đã xa thật rồi
Tôi bỏ người nên nhớ
Trái tim côi bồi hồi
Ngây ngô gây lầm lỗi
SàiGòn có còn anh?
Nắng tắt chiều phai nhanh
Cô đơn trên phố xưa
Nước mắt nhoà tưởng mưa...
SàiGòn đã thay tên
Từng con đường xa lạ
Trường xưa nay đổi chủ
Thầy , bạn ...trôi lênh đênh
Dù có gì chăng nữa
SàiGòn vẵn mãi mãi
Trong trí nhớ mỗi người
Cùng nhóm lên ánh lửa...
LKC